XUÂN DIỆU
Nụ cười xuân
Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời.
Sao buổi đầu xuân êm ái thế!
Cánh hồng kết những nụ cười tươi.
Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng lá xôn xao;
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem đụng cành mai sát nhánh đào.
Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu;
Nỗi gì âu yếm qua không khí
Như thoảng đưa mùi hương mến yêu.
Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê;
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề...
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến - giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nữ làm duyên đứng mỉm cười.
X.D
VĂN TRỌNG HÙNG
Nhớ Hà Nội
Đêm giao thừa anh muốn gửi cho em
Những vần thơ từ Quy Nhơn - Ghềnh Ráng
Ôi! cái phút đất trời giao cảm
Ngọn cỏ bên đường cũng hoá thiêng liêng.
Khoảnh khắc này anh càng nhớ về em
Nhớ tháp Rùa nhớ hồ Gươm da diết
Xuân đã đến nào ai ngăn cản được
Gió tương tư thổi tím mặt sông Hồng!
Chắc em buồn và khắc khoải chờ mong
Lại nhớ về anh với tháp Chàm dịu vợi
Trời đất rộng hỏi ai chờ ai đợi
Ánh trăng nào run rẩy bến My Lăng?
Khuya lắm rồi Hà Nội rét không em?
Giá được gần nhau chung làn hơi ấm
Thôi hãy ngủ cho giấc mơ nồng thắm
Mình sẽ gặp nhau
giữa huyền thoại Quy Nhơn.
V.T.H
TRIỀU LA VỸ
Tháng giêng
Tháng giêng vừa cọ vào da
Ngẩn ngơ cả một trời hoa sau vườn
Giận hờn thả xuống ổ rơm
Bao năm cầm lại còn thơm nồng nàn
Mùa xuân vừa ấm hơi cầm
Áo hoa mẩy những nụ mầm tháng giêng
Mắt người như lửa vừa nhen
Rúc đầu vào nách hồn nhiên ngủ vùi
Tháng giêng vừa quệt vào vôi
Cau trầu bỏ cả vào cơi hẹn hò
Lòng em như một mành tơ
Vén lên thấy cả dại khờ bên trong
Mùa xuân hổn hển môi hồng
Nhón chân cho bớt phập phồng đi em
Lần từng cúc áo tháng giêng
Rộn từ trăm nẻo đàn chim én về
T.L.V
NGUYỄN ĐÌNH SINH
Rượu Làng Vân
Giá mà em bỏ bùa tôi
Thì đây giờ đã thành người Làng Vân
Tóc dài chấm tới lưng ong
Duyên trời đôi lúm má hồng đong đưa.
Cớ sao ruộng lại chung bờ
Để đôi cò trắng thẫn thờ lượn quanh
Bên kia mơn mởn lúa xanh
Đang thì con gái bồng bềnh mây trôi
Bên này chết đứng chết ngồi
Héo hon vàng vọt hỏi trời tại ai.
Rượu Vân chẳng uống mà say
Nhớ câu quan họ mơ ngày xa xôi...
Sông Cầu đầy sông Cầu vơi
Rượu ngon một chén cả đời vẫn say
Sông Cầu cạn sông Cầu đầy
Bâng khuâng muối mặn gừng cay một thời...
Giá mà em bỏ bùa tôi...
Thì đây giờ đã thành người Làng Vân.
N.Đ.S
Nghệ sĩ Bích Hạnh
PHỔ ĐỒNG
Nắng xuân
Nắng!
Nắng!
Nắng tươi!
Nắng tươi!
Nắng vàng như cốc bia trời... tràn ly
Nắng thơm môi má xuân thì
Nắng rạo rực nắng mê ly mắt huyền
Nắng hồng reo những gót sen
Nắng xanh nhung biếc theo làn tóc bay
Nắng mềm ôm những bờ vai
Nắng lơi lả nắng ngất ngây... xuân tình
Nắng mơn man quấn khắp mình
Ở trong nắng có một nghìn... cái hôn!
P.Đ
NGUYỄN THANH XUÂN
Uống rượu Bàu Đá ở Đà Lạt
Rượu Bàu đá mang từ xứ nẫu
đốt cháy lòng thằng bạn xa quê
ngồi xé mỏng từng nụ cười sương khói
thả xuống mặt hồ bừng gương mặt ngô nghê
Ở Đà Lạt tìm đâu ra Bình Định
đành lấy giọng người pha ngọt rượu quê hương
rót nỗi nhớ vào đầy ly chếnh choáng
sủi tăm lên trong vắt tấm lòng
Những cánh tay thông choàng vai nhau ấm cúng
nhìn nắng xa trời lững xững mà thương
rượu long lanh hay mắt người Bàu Đá?
Đà Lạt đứng ngồi rơi xuống giọt nồng hương.
N.T.X
VÂN BÍCH
Mắt biển
(kỷ niệm chuyến đi Nhơn Châu 7-2009)
TRẦN QUANG KHANH
Nhơn Châu
Bồng bềnh bồng bềnh
xanh
Bồng bềnh bồng bềnh
chói lóa
Đá hóp cơn mưa bãi Bấc
dìu dặt cây
trơ trụi lá
hồng hoang.
Sóng quất lông chông bãi Nồm
rách bươm lưới áo vá
sáng nắng
trưa chiều nắng
trẻ con
người lớn lưng trần
trùi trũi da nâu
sáng trưng cười nụ...
Nhơn Châu
áo lính bợt mồ hôi muối
núi rỗng chiến hào
đỉnh cao
chân sóng
nhì nhằng cao xạ pháo.
Nhơn Châu
sùng sục biển Đông
nung cù lao đá cát
dõi mắt đêm về phía
chống quân thù.
DU THOẠI MIÊN
Đêm xuân nghe hát lí vãi chài
Đêm Xuân trên sông Đồng Nai
Nghe em hát Lí Vãi chài thân thương
Nghẹn ngào giai điệu quê hương
Ngậm ngùi với nỗi nhớ thương lặng thầm
Xốn xang từng phách đảo cân
Xót xa từng nhịp sóng trầm ngâm xa
* *
-"Ngày ngày tơ tưởng người ta
Đêm đêm khắc khoải canh gà truân chuyên
Mỏi mòn một khối tình riêng
Lạc loài một kiếp chim uyên bơ thờ
Ai xui người cứ ơ hờ
Ai xui con sóng lững lờ quanh co
Thương ai cạn lội sâu dò
Thương ai ngồi đợi con đò đêm đêm!"
* *
Bàng hoàng nhớ nhớ quên quên
Đêm ở Bình Định hay trên xứ người?
Mà sao giọng nói tiếng cười
Mà sao câu hát đậm lời cố hương
Xuân này đón Tết tha phương
Ngờ đâu gặp bạn đồng hương với mình
Cùng em thức trắng bình minh
Cạn chai Bàu Đá đậm tình hoài hương
1994
D.T.M
KHỔNG VĨNH NGUYÊN
Bầu cốm Cát Tường
Em gánh cốm rao chiều lạnh
Đòn gánh oằn khúc ruột miền Trung
Trăng lang thang về nơi cô độc
Hạt cốm rơi bên đường.
Hết mùa bán cốm mùa hát bội
Mùa đạp xe thồ mùa bán nhựa nhôm
Đời anh sắt vụn thời gián lấp
Mong em nhạt về cân ký bán con buôn
Anh buồn muốn hóa thân thành cuốc rựa
Để được em cầm khai vỡ những hồn hoang
Gieo lúa nếp cho đời sau rang cốm
Thơm thảo đôi bầu em bán mãi tình anh
K.V.N
TRẦN NHƯ LUẬN
Tới bến Mi Lăng
Tôi có phải là chàng kỵ sĩ
một đêm kia tới bến Mi Lăng
chân vội vã lòng dồn bao lo nghĩ
gọi đò thôi run rẩy cả ngành trăng? (1)
Ông lái thuyền cứ bình yên nơi bến
tắm trăng khuya ướt đẫm cả hồn thơ
sách có nhuộm màu trăng vàng óng ả
cứ thả hồn thanh thản với trăng thơ
Ngựa có mỏi cứ yên lòng gặm cỏ
dây cương đây ta đã thõng buông rồi
đêm tịch lặng chớ rền vang tiếng vó
phút nên thơ cứ tận hưởng quên đời
Đêm chẳng dài đâu hãy cứ say trăng
mai chiến trận càng thêm ngời dũng khí
oán trách gì đâu ông lão bến Mi Lăng
chỉ tiếng gọi đò sao làm nên tri kỷ!
Đây chút rượu xin cùng tôi hạnh ngộ
tình bạn vong niên chẳng phải lạ thường
dù tri kỷ không thành - tri âm xin ngỏ
cảm nhận thơ đâu phải chuyện bình thường
Tôi mong được làm chàng kỵ sĩ
đêm say mê hội ngộ cùng trăng
đời bao nỗi...dẫu trăm lần nghẹn thở
chớ để hồn trôi khỏi bến Mi Lăng... (1)
T.N.L
................................................................................
(1) câu này trong bài Bến Mi Lăng của Yến Lan
LỆ THU
Ngày hội Tây Sơn
Con sông hiền chiếc cầu nhỏ đơn sơ
Ai từng đến từng đi từng gửi lại
Bao kỷ niệm vị anh hùng áo vải
Câu thơ nào vó ngựa hãy còn in!
Ơi giòng sông xanh biếc niềm tin
Soi ngọn tháp rêu phong trầm mặc
Người ở đây đời lại đời đuổi giặc
Ngọn roi quyền... cô gái nhỏ Tây Sơn
Chiều trung du mát rượi tâm hồn
Giếng nước cây me nhắc niềm tâm sự
Bùi Thị Xuân ơi! Ngọn lửa thiêu liệt nữ
Giữa lòng người muôn thuở cháy khôn nguôi
Tôi đến đây chong ngọn nến bùi ngùi
Mong sống lại những gì xưa yêu dấu
Những gì đã phôi pha những gì đang nung nấu
Yêu mảnh đất anh hùng yêu cả bước chân quen
Lòng ngẩn ngơ trong thoáng mắt ai nhìn
Bao thổn thức giấu lời sau nhịp trống
Niềm tôn kính như khoảng trời cao rộng
Nỗi nhớ thương thăm thẳm đến vô cùng
Ngày hội Tây Sơn về thăm lại Quang Trung
Nghe lịch sử và tình yêu trò chuyện.
L.T
Trong ngôi nhà lá mái
Anh thắp hương trước khi làm lễ
chúng mình nguyện thề tóc bạc răng long
tiên tổ về trên mái lá đòn dông
đón nhận nàng dâu hiền thảo
Cha đã ra đi một mùa đông hết gạo
cỏ đầy gò dưa chửa ra hoa
chiếc lư thờ đầy ắp tàn tro
hàng cột cái tựa mòn vai áo
Bậc thềm nhà mình những ngày mưa bão
giọt nước mái tranh róc rách cá rô nằm
cau cũng tốt mà trầu cũng tốt
mẹ hái đầy mấy giỏ hồi dâu
bánh ít lá gai gói trong tàu chuối
bột giã đều hai họ khen ngon
Chiếc giường đôi trải đôi chiếu mới làm
đôi gối thêu loan phụng
mẹ mua về cất tận đáy rương
Chái nhà sau mình nằm nhìn ra vườn bắp
nhu nhú mầm lún phún râu non
em bảo con chúng mình rồi cũng thế
no no tròn những quả bắp non.
M.T
ĐẶNG QUỐC KHÁNH
Thơ xuân viết ở An Nhơn
Lại về đây giữa Đất Thành
Đêm quê
ru giấc cầm canh - sẽ sàng
Dáng xưa
Một thuở Đồ Bàn
Ngàn năm
soi bóng Kôn giang chẳng mờ
Em
gom mấy mảnh tình thơ
góp lời mây gió
dựng bờ nhân duyên
Còn ta
phiêu dạt bao miền
Chiếc thân lãng đãng
Bút nghiên ngỡ ngàng
Trăng My Lăng
xế bóng tàn
vẫn bàng bạc
trải ánh vàng yêu thương
Ân tình
Đất mẹ An Nhơn
ngọt hương sữa lúa
ấm hơn lửa nồng
Sóng sánh rượu
Xuân bềnh bồng
Rưng rưng
rụng ngọt lịm lòng đê mê
An Nhơn tháng 12 -2009
Đ.Q.K
Nghệ sĩ Kim Chi
THANH TÙNG - DUY LINH
Bọt sóng Quy Nhơn
"Hỏi trăng mấy tuổi trăng già?"
Hỏi ai từ dạo chia xa cuộc tình
Nàng thơ gót ngọc nguyên trinh
Mong manh giọt nắng thủy tinh đất trời
Ta ôm đây kiếp con người
Gữi trao kỹ niệm một thời thiết tha
Thơ Hàn thi sĩ tài ba
Nửa đời lâm bịnh vỡ òa đớn đau
Mối tình tưởng mãi bên nhau
Ôm lòng đêm nhớ chuyến tàu sân ga
Nàng đi để lại trăng xa
Gió gào biển khóc Quy Hòa dừng chân
Còn đâu Bãi Trứng ân cần
Âm vang sóng vỗ vạn lần nhớ nhung
Ai rên tiếng khóc nghìn trùng
Ánh trăng thu hỡi thẹn thùng đêm nay
Ngày mai tình nếm chua cay
Nhớ thương thương nhớ vòng tay rã rời
Hàn Mặc Tử Mộng Cầm ơi!
Hương linh vĩnh cửu cho người đời sau
Dòng thơ đồng cảm xin trao
Hẹn người người đợi kiếp sau đợi người...
T.T-D.L
PHAN VĂN THUẦN
Trước tượng đài Quang Trung
Lấp loáng ánh gươm
Dập dồn vó ngựa
Rợp bóng cờ đào quân reo thác lũ
Ký ức chảy về muôn vạn trái tim
Hào khí Quang Trung dòng giống Tiên Rồng
Đã viết lên trang sử hào hùng
Đánh thắng ba mươi vạn quân Thanh trong mùa Xuân Kỷ Dậu
Rực rỡ Việt Nam yêu dấu
Rực rỡ Qui Nhơn - Bình Định quê hương !
Hơn hai trăm năm
Bao thế hệ con cháu Lạc Hồng
Khắc vào đá vào sông vào núi
Vào con tim máu đỏ
Tượng đài Hoàng Đế Quang Trung
Bình Định quê hương một miền đất anh hùng
Được thắp sáng bỡi lưỡi gươm nhân nghĩa
Uống nước từ cội nguồn sông Côn
Đã làm nên vẻ đẹp tâm hồn
Của miền đất võ
Không chỉ chịu thương chịu khó
Không chỉ có ý chí kiên cường
Cùng cả nước đánh tan bao kẻ thù xâm lược
Mà cũng rất hào hoa
Như sắc thắm cành đào Quang Trung
Năm nào
Tặng Ngọc Hân công chúa
Rập rờn sóng lúa
Cánh cò hát khúc ca dao
Biển Qui Nhơn con sóng dạt dào
Những cánh buồm ra khơi
Những con tàu cập cảng
Những ước mơ nối những vì sao !...
Đứng trước tượng đài Quang Trung
Giữa lòng thành phố
Trái tim tôi rộn rã bao điều !
P.V.T